Những lưu ý khi đi Pakistan
- Xin visa online: gọn nhưng không nhanh. Để làm visa đi Pakistan bạn chỉ cần vào trang web điền thông tin, đóng tiền và sau 2-3 ngày là nhận được. Quan trọng, bạn phải có niềm tin, sự kiên nhẫn và một cái đầu lạnh. Thật là lạnh. Cái web bên Pakistan nó cũng na ná như mấy web nhà nước bên mình, tức là nó chậm và lỗi liên tục, chưa kể bạn phải điền tám vạn chín nghìn sáu trăm các yêu cầu. Từ khách sạn ở đâu, đi ntn, hầm bà lằng đủ cả. Đến phần cuối mệt nhất là up tất cả số giấy tờ lên mạng. Mình up được 6/7 cái ngon ơ. Đến đúng cái cuối cùng quan trọng nhất thì tắc tị, ko thể lên nổi. Dù resize, crop ảnh ... mất 5 tiếng méo lên được. Xong cuối cùng tức quá đi ngủ, sáng hôm sau up phát được luôn. Má nó, cay cay là. Xin visa thì bạn cần giấy giới thiệu của tour guide cũng như lịch trình khách sạn các thứ các thứ
- Tiền: bạn có thể mang usd qua và nhờ tourguide đổi cho bạn. Tỉ giá bên đó khá rẻ, rẻ hơn việt nam. Bọn mình vào nhà hàng ko cần nhìn giá, đi đúng tháng Ramadan các nhà hàng còn ko bán buổi trưa nên toàn phải vào khách sạn 5sao ăn, giá same same như ăn quán ở việt nam vậy. Vd ở Sân Bay dịch vụ bọc hành lý, HN là 60k thì ở thủ đô 50Rupee tính ra khoảng 4k 🤣. Chúng mình dân choie bảo quấn 2 lần luôn cho chắc.
- Sim: để mua sim bạn cần có giấy tờ tuỳ thân, nên bọn mình phải nhờ tourguide và tài xế đứng ra mua. Khi đến sân bay thì trả lại cho họ sim. Có sim thì cũng chưa chắc có mạng, nhất là vùng hunza đồi núi nhiều. Nhiều chỗ hiếm khi có sóng, wifi thì dù ở vùng núi cũng như thủ đô, khách sạn 2-3 sao vạch căng đét đèn đẹt thì cũng chứ chắc có mạng 🤣. Bọn mình ra sb để bay về, mà máy tính sb còn lỗi lên lỗi xuống không check được visa. Phải khởi động lại máy các kiểu mới được
- Tập làm quen với súng: như chúng ta đã biết, các tin tức ở VN là Pakistan là một nơi súng đạn, khủng bố nguy hiểm bla bla. Nói chung ai nghe thấy mình bảo đi Pak đều trợn tròn mắt bảo liều mạng các kiểu. Đến đây, mình thấy người dân cực thân thiện, nhiệt tình. Nhưng bạn cũng có thể thấy súng ở mọi nơi. Các khách sạn ở thành phố lớn đều có bảo vệ cầm súng tự động, ở TTTM bảo vệ trang bị tận răng còn có cả súng lục, súng tự động, có kiểm tra an ninh túi xách trước khi vào trong, có dây thép gai và các rào chắn trước các khách sạn. Nói chung nhìn thì cũng hãi. Trên đường về thủ đô, dừng lại trạm nghỉ đi è thấy 1 anh mặc áo dài trắng tay xách shootgun đi dạo mà hãi méo è nổi 🤣
- Ở khách sạn trên đường đi, cứ có 1 anh ngồi ở cửa tay lăm lăm khẩu súng AK47, đi qua cứ nghĩ a ý ngứa tay bóp cò thì ối zồi ôi
- Đồ ăn: mặc dù ở đây ko cấm ăn thịt bò như bên Ấn, có cả thịt dê, gà ... nhưng nói chung trong các nhà hàng hầu hết chỉ bán mỗi gà. Nơi đây là một sự huỷ diệt với loài gà, hầu như ngày nào mình cũng ăn gà, hết gà rán đến curry gà, gà hầm ... Thi thoảng lắm thì có nơi có thịt bò Yak, thịt dê núi. Salad ở đây auto là dưa chuột, hành tím, cà rốt ăn sống. Món chủ yếu là cơm, bánh nan, đậu hầm với gà, trứng. Ăn sáng thì tất cả các nơi như một: bánh mì, trứng tráng hoặc ốpla, phômai và mứt, trà sữa. Ăn đến phát chán luôn. Nên mấy ngày cuối bọn mình tự đi chợ mua rau củ về nấu ăn khác bọt ngay. Tìm được quán bán thịt bò yak xiên nướng 6k/xiên 4 miếng :))
- Hành lý: trước khi đi cả nhóm bảo nhau có mua gì đâu nên chả lo. Mỗi người 30kg có mà mang nhoè. Thế mà lích kích ra sb quá hơn 10kg. Bạn làm ở quầy thủ tục nhỏ nhẹ thỏ thẻ nhìn thẳng mặt đứa e đi cùng: 400$. Oat thơ heo €${^.#_¥|?{. Chỗ hành lý quá cân toàn muối là muối mua chưa hết 10$. Cùng lắm là vất, thế là bảo nó thế tao bỏ lại dc ko. Nó bảo ok, bỏ đồ ra xong cân lại, còn quá vài kg. Nó bảo: thôi tao bớt cho máy: 240$. Ngáo thật sự. Cuối cùng nhờ 2 anh đi cùng, vất bớt đồ ra xách tay thì lại ok luôn. Đúng kiểu hành là chính. Có bà ko hiểu bị nhầm hay lỗi cái méo gì, bị hét đóng 1.000.000 rupee 🤣. Thật sự ngáo. Thế nên mọi người cẩn thận trước, có đồ gì nặng bỏ ra trước khi cân. Xong thì lại mang vào. Nếu nhiều đồ thì mua hành ký kí gửi trước cho an tâm