KỂ CHUYỆN XIN VISA CROATIA (du lịch Jakarta)

KỂ CHUYỆN XIN VISA CROATIA

Ăn dầm nằm dề ở Jakarta cả tháng trời, 3 lần đến ĐSQ Croatia, cuối cùng bao công sức cũng được đền đáp, để kể cho cả nhà nghe chuyện xin visa Croatia nha 🍒🍑😘🍉🍉😍

ĐSQ Croatia quanh đây chỉ có ở Jakarta - Indonesia hoặc văn phòng VFS tại Hà Nội - Việt Nam. Tôi chọn ĐSQ ở Jakarta vì:
1. Bay từ Úc về Jakarta cũng gần, gần hơn là bay ra Hà Nội.
2. Lúc này đang trên hành trình 1 năm quanh Đông Nam Á - Úc - New Zealand, thất nghiệp, nên ở Indonesia dù sao mình cũng được đánh giá là du khách, vẫn được chăm chước hơn về phần công việc. Về đến Việt Nam rồi mà xách hồ sơ đi xin visa lúc thất nghiệp thì coi như cầm chắc phần rớt.
3. Nhân tiện đi loanh quanh Indonesia trong 1 tháng chờ visa cũng không tệ.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Lịch trình du lịch, khách sạn đã lên 1 tháng trước đó, số dư sổ tiết kiệm đã được gửi từ Việt Nam sang Indonesia, bảo hiểm du lịch đã mua, dịch vụ online đã gửi booking vé máy bay, nhưng bản gốc thư mời được gửi từ Croatia đến Indonesia vẫn chưa đến. Trục trặc ngoài mong đợi này ngốn hết của tôi hơn 10 ngày. Cái cảm giác trông đợi một điều mà không biết khi nào nó sẽ xảy ra thật không dễ chịu chút nào. Thư mời có thể đến vào ngày mai và tôi có thể nộp hồ sơ rồi vi vu đâu đó ở Bali, Đông Java... vài tuần. Nhưng tôi chờ đến ngày mai, rồi ngày mai nữa, tôi tự nhủ với bản thân chờ thêm một ngày nữa!!!

Đã 5 ngày trôi qua, bên Croatia cũng đã kiểm tra với đường bưu điện, nhưng bức thư đang ở ngoài vùng lãnh thổ Châu Âu nên không theo dõi được. Cầu nguyện cũng đã nhiều rồi nhưng sau 10 ngày bức thư vẫn chưa tới, trong khi mất ít nhất 15-30 ngày để duyệt visa. Overstay luôn là cơn ác mộng của tôi. 30$/ ngày overstay kèm theo bị ghi vào "sổ đen". Lần trước ở Indonesia quá 4 ngày vì vấn đề xin visa Đông Timor, tôi đã thề tôi sẽ không bao giờ đóng tiền phạt overstay nữa, đến nỗi, cảm giác sợ overstay len lỏi trong giấc ngủ mỗi đêm. Bật tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng, bao nhiêu máu trong cơ thể như nhồi hết về tim, tôi mở điện thoại lên nhắn tin trách móc anh bạn trai và gia đình của anh. Tại sao lúc nào cũng đặt tôi trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy? Tại sao lúc nào cũng là tôi - người phải hứng chịu sai lầm của người khác? Tại sao mọi thứ chỉ đến với tôi sau khi đã trải qua trăm ngàn gian nan?

Ngày đó sớm muộn gì cũng đến, và bức thư mời từ Croatia đã đến sau 12 ngày chờ đợi mòn mỏi, mà tôi, có lúc đã nổi khùng đến nỗi định mua vé bay phất về Việt Nam. Rồi một ngày thứ 3 mưa tầm tã, kẹt xe ở Jakarta càng khủng khiếp hơn dưới cơn mưa xối xả, những chiếc xe máy như những con thiêu thân cứ đâm thẳng vào đám đông, tiếng còi xe bắt đầu kêu lên inh ỏi ở khắp các ngóc ngách của một con phố dài chật kín xe cộ. Sau 2 tiếng đồng hồ tôi cũng mang được tập hồ sơ dày cộm đến DGQ Croatia vào 10 phút trước giờ nghỉ trưa. Bà cô nhân viên ĐSQ kêu tôi về đi, vì phải điền tờ khai, scan toàn bộ chứng từ lên hệ thống online trước, sau đó in tờ khai với mã hồ sơ đã được cấp cùng nguyên tập hồ sơ đến ĐSQ. Bà còn nhắn nhủ với tôi rằng đất nước Croatia xinh đẹp của Bà sẽ không cấp visa cho trường hợp của tôi vì tôi là dân đi bụi, vì tôi không có tiền, không có công việc nhưng nếu tôi muốn thì cứ đi nộp hồ sơ - bà nói với thái độ giận dữ trong lúc vội vả chuẩn bị cho giờ đi ăn trưa.

Tôi hoang mang tột độ, nhân viên ĐSQ đã nói vậy rồi còn nộp hồ sơ chi nữa, nhưng 69USD tiền phí Visa có đáng là bao so với công sức tôi bỏ ra để đến Jakarta, công sức tôi chờ đợi suốt mười mấy ngày qua. Ngày hôm sau, một ngày đẹp trời hơn, nắng dịu nhẹ chiếu sáng khắp mặt đất, tôi cười nói với mấy người trên xe buýt, còn nhường chỗ cho một cụ già nữa (để lấy hên thôi), tôi mang đầy đủ hồ sơ theo yêu cầu đến ĐSQ lần thứ 2, mọi việc diễn ra suông sẻ. Thường thì những kết quả tốt đẹp không đến với tôi một cách dễ dàng, nó cần phải trải qua 81 kiếp nạn, lần này tôi đã trải qua 82 kiếp nạn rồi. Hơn nữa tôi tin vào thuyết năng lượng vũ trụ: mọi việc xảy ra luôn có nguyên nhân của nó, tất cả những điều tệ hại nhất trên quả đất này thường ập đến tôi cùng một lúc, rồi sau đó giông bão cũng đi qua nhường chỗ cho những điều tốt đẹp nên tôi tin rằng visa của tôi sẽ được cấp trong vài ngày thôi.

Bạn tôi - couchsurfer cho tôi ở nhờ suốt 1 tháng ở Jakarta lấy visa Holand chỉ trong 3 ngày, tôi lấy con số đó làm thước đo cho mình. Rồi sau 5 ngày, tôi bắt đầu chơi trò đếm số, 6 ngày, 7 ngày, 10 ngày. Tôi luôn trong tư thế sẵn sàng để nếu có visa tôi sẽ đặt vé máy bay, bay ra khỏi căn phòng u tối này, bay về với Việt Nam. Những ngày tháng đó ở Jakarta, người ta chỉ thấy tôi 1 tuần 1 lần vào ngày chủ nhật, khi cần phải mua đồ ăn, dồn vào tủ lạnh ăn cả tuần. Còn lại cửa phòng luôn đóng kín, tôi nằm trên giường ôm chiếc máy tính viết viết lách lách, rồi chỉnh sửa cả ngàn tấm hình đã chụp trong suốt 1 năm qua, rồi loay hoay với mấy đoạn video và xây dựng fanpage "Cô gái Việt đi khắp Thế Giới". Đi ra ngoài trong cái nóng của những ngày tháng 4 là không cần thiết, cái nóng mà chỉ sau 10 phút đã làm cho lớp bụi ô nhiễm của Jakarta bám chặt vào cơ thể nhễ nhại mồ hôi. Cố lắm tôi mới bật được chức năng hang out trên Couchsurfing để kiếm ai đó đi cafe chém gió. John, một Tây Balo người Anh - 30 tuổi, Phượt Thủ duy nhất tôi có thể tìm thấy trong hang out của Couchsurfing lúc đó. Tôi từ chối lời mời đến từ Indonesia với lý do họ không đi du lịch, họ sẽ không kể cho tôi nghe những câu chuyện khắp thế giới, họ chỉ muốn học chút tiếng Anh thôi. Nhưng tôi nhận ra mình đã mắc sai làm ngay sau buổi hẹn với Peter.

Rồi sau đúng 15 ngày nộp visa, cũng là những ngày cuối cùng tôi có thể ở lại Indonesia, tôi viết một lá thư dài cả trang A4 gửi đến ĐSQ trình bày những lo lắng overstay ở Indonesia. Ngay khi gửi thư, tôi bắt ngay xe buýt đến ĐSQ với hy vọng họ sẽ trả lời thư, thông báo đến nhận visa. Nhưng tôi đã không nhận được gì, tôi gõ vào cánh cửa ĐSQ lần thứ 3. Thật bất ngờ, họ cho tôi lấy passport khi kết quả vẫn chưa được quyết định. Tôi bắt ngay chuyến bay gần nhất (và đương nhiên nhiên là rẻ nhất) về Việt Nam. 1 tuần sau tôi nhận được thư thông báo visa của tôi đã được duyệt kèm theo lời nhắn tôi có thể gửi passport đến VFS Hà Nội để nhận Visa mà không cần phải gặp lại họ ở Jakarta một lần nữa.

Vậy đó, tôi vẫn luôn nhủ với bản thân rằng, cần phải suy xét kỹ lời nói của bất kỳ ai, kể cả nhân viên ĐSQ - Bà cô già đã nói rằng họ sẽ không cấp visa cho tôi.

P/s: Trong hình là trang phụ truyền thống của người dân Bali - một ngày làm Cô gái Bali.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn