Chia sẽ một kỷ niệm nhớ đời ở miền Bắc Thái Lan của mình.
Bữa đó 20h tối 2 đứa rững mỡ không ngủ ở Ban Rak Thai mà chạy xuống Pai ngủ. Thế là chạy xuống Pai, ta nói hen tháng 11 trên này lạnh dã man chắc 10 mấy độ à, ban đêm 2 bên toàn cây rừng vừa chạy vừa sợ ma gần chết, cắm đầu cắm cổ chạy. Bạn nào từng chạy đêm cung này biết vắng kinh khủng, đã vậy xe còn hết xăng giữa sương mù dày đặc và lạnh thấu xương mà tưởng đâu ngủ bụi luôn. Từ Ban Rak Thai xuống Pai bình thường chạy 3 tiếng, giờ chạy đêm 2h15 phút là tới. Tới được Pai mừng hết sức nhưng kiếp nạn chưa hết.
Tới Pai tưởng đâu cũng như bao chỗ khác book online hoặc chạy tìm cũng dễ. Ai ngờ book không được, kiếm thì tới 10 chỗ hết 7 8 chỗ ta nghĩ hết, chả hiểu sao luôn. Đã vậy điện thoại, pin dự phòng gì hết ráo, may sao đầu vẫn còn nhậy bén kiếm cây cột điện và kết quả moi được ổ điện sài. Tấu hài thiệt chứ.
Gần 11h đêm rồi mà vẫn không tìm được chổ ngủ, tính chạy xuống Chiang Mai luôn nhưng khổ nỗi 2 xe hết xăng luôn, giờ này kiếm chỗ đổ xăng chắc thua. Điện thoại ai cũng hết pin, xe thì cũng hết xăng thiệt hại não ghê luôn. Thằng e đi chung kêu chui dô chùa kế đó ngủ luôn, ban đầu cũng kỳ kỳ nhưng thôi lỡ rồi. Hết cách. Ngủ một đêm trong chùa bên Thái luôn, một trải nghiệm cũng lạ lạ. Thấy bên nay chùa thoải mái ghê.
Giờ mà kêu đi Pai ban đêm thôi chịu ko dám đi nữa luôn. Sợ quá :))